Chương 4: Sân bóng rổ ngắm Thượng đế
Anh ta vẫn ngông cuồng tự cao tự đại như vậy, không hề thay đổi chút nào so với một năm trước trong lần đầu gặp mặt. Ngụy Nhất thực sự không thèm đếm xỉa đến anh ta. Cô ngồi xuống bên cạnh, ngây người ra nhìn đám ga trải giường. Chỗ mà ban nãy Trâu Tướng Quân ngồi, còn đọng lại một giọt nước. Ngụy Nhất băn khoăn không biết vệt nước đó là mồ hôi hay nước đọng lại sau khi anh ta tắm nữa. Bởi Trâu Tướng Quân là một tên lưu manh đúng nghĩa, nếu đúng là mồ hôi của anh ta, không biết chừng chạm vào nó còn bị mang thai ấy.
Cuối cùng, Ngụy Nhất quyết định chọn một giải pháp tương đối bảo thủ, cô cố gắng lê tấm thân mệt mỏi dậy, thay toàn bộ ga giường, vỏ chăn, vỏ gối ném tất cả vào trong máy giặt.
Từ rất lâu rồi, Ngụy Nhất đã không chào đón Trâu Tướng Quân. Nghe đâu, mối ân oán cá nhân giữa cô và Trâu Tướng Quân còn được tính từ một năm trước đó.
Năm ngoái, Ngụy Nhất vừa tròn mười bẩy tuổi, đang học cấp ba. Hồi đó, cô ngây thơ ngốc ngếch hơn bây giờ nhiều, vẫn chẳng biết gì về những chuyện bên ngoài cả, lúc nào cũng chỉ là một cô học sinh lớp Mười hai chuyên tâm đọc sách thánh hiền. Cũng may nhờ sự chăm chỉ, cần cù bù thông minh, cô cũng được coi là một đứa trẻ ngoan ngoãn, học hành giỏi giang.
Một hôm, Ngụy Nhất trở về nhà sau giờ tự học buổi tối, đã rất mệt mỏi, thấy trong nhà có khách tới chơi, cô khe khẽ chào một tiếng. Chắc mẩm hôm nay có món ngon, cô nhẹ nhàng đi lên lầu cùng sự reo vui của dạ dày.
Chắc thượng đế thấy Ngụy Nhất được tạo hóa ban cho tính cách ngốc nghếc như vậy nên cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Vốn là người nắm giữ sự bình đẳng, khoan dung độ lượng giữa con người với nhau nên thượng đế đã suy tính nát óc để bù đắp cho cô những phương diện khác, để cô được sinh ra trong gia tộc có quyền thế.
Nhà họ Ngụy bốn đời làm kinh doanh, bố Ngụy Nhất là con trai độc nhất, danh tiếng khắp nơi. Ông chỉ sinh hạ được hai cô con gái, hai cô gái này đương nhiên là có rất nhiều người theo đuổi. Những thiếu gia công tử theo đuổi Ngụy Trích Tiên nhiều vô kể, nhưng tiêu chuẩn của Ngụy Trích Tiên rất cao, không thèm để mắt tới đám mà cô coi là phàm phu tục tử đó. Ngay từ thời trung học, Ngụy Tiên đã có tình cảm rất sâu đậm với Trâu Tướng Quân, vô cùng ngưỡng mộ anh ta, thề rằng ngoài Trâu Tướng Quân ra, cô không lấy bất kỳ người đàn ông nào khác. Hai người cũng có thể được coi là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối hai bên gia đình đều có ý vun vén cho mối lương duyên mang tính thương mại, đôi bên cùng có lợi này.
Hôm đó, mẹ của Trâu Tướng Quân là La Anh đem theo lễ vật đắt tiền cùng cậu quý tử của mình đến nhà họ Ngụy. Trên danh nghĩa là đến làm khách nhưng thực ra là đến bàn chuyện tình cảm thông gia giữa hai nhà. La Anh cũng được sinh ra trong một gia đình có tiếng trong giới thương gia, hiện đang quản lý doanh nghiệp của gia đình mình với tên gọi Tập đoàn La Thái Tông. Do có mối quan hệ ủng hộ từ phía nhà chồng, sự nghiệp của bà ngày càng phát triển. La Anh đang trong độ tuổi trung niên, nhan sắc mặn nồng, nho nhã mà không mất đi vẻ tôn quý, trước mặt thương gia Ngụy Đông Cốc nổi tiếng trong thương trường, bà vẫn giữ thái độ hòa nhã, lời hói, hành động đều toát lên phong độ một nữ doanh nhân.
Một ngày trước khi Trâu Tướng Quân tới nhà họ Ngụy. Ngụy Trích Tiên hồi hộp tới nỗi đứng ngồi không yên, nhưng lại thấy chỉ mình mình như thế, bầu không khí trong gia đình không hề căng thẳng nên đã kéo cả nhà cùng lo lắng theo. Mặc dù hai chị em Ngụy Trích Tiên và Ngụy Nhất không thân thiết nhau lắm, nhưng trong nhà chỉ có mình Ngụy Nhất là cùng thế hệ, có thể thông cảm với trái tim đang rực lửa của cô nhất. Vậy là cô cứ túm lấy Ngụy Nhất rồi kể lể về cậu bạn trai có tên gọi Trâu Tướng Quân của mình. Nào là anh ấy vào sinh ra tử thế nào, lên trời xuống đất ra sao, mạnh mẽ oai hùng thế nào, cao lớn hùng dũng làm sao.
Ngụy Trích Tiên nói nhiều đến nỗi Ngụy Nhất cũng rất mong ngóng đến ngày hôm đó. Thời gian ấy, giữa cô và Trâu Tướng Quân còn chưa xảy ra mối hiềm khích gì, còn có thể khách quan nhìn nhận những ưu điểm của Trâu Tướng Quân. Ở trường học, Ngụy Nhất còn hết lòng tuyên truyền những ưu điểm của Trâu Tướng Quân, gặp ai cũng thì thà thì thầm rằng anh rể tương lai của cô thần thông quảng đại như thế nào, tài giỏi đến đâu, khiến ai nấy đều ngỡ rằng chị cô sắp được gả cho Na Tra thái tử, vô cùng ngưỡng mộ.
Không ngờ, đến khi gặp mặt, anh ta cũng chẳng khác ai, Ngụy Nhất không thể chấp nhận ngay được, cảm thấy bị tổn thương nặng nề.
Ngoài đặc điểm dễ khiến người ta thất vọng nhất là Trâu Tướng Quân cũng mang hình hài bình thường như bao người ra, những thế mạnh khác của anh ta lại rất nổi trội và cũng rất đẹp trai. Anh ta có vẻ ngoài giống mẹ, ngũ quan đậm nét, ngay ngắn, phong thái mạnh mẽ. Khi người lớn hỏi chuyện, anh ta mới khách sáo nói vài câu lịch sự mà xa lạ. Phần lớn thời gian anh ta chỉ ngồi lặng yên, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi mím chặt không giận dữ mà lộ rõ vẻ uy phong.
Đến giờ ăn cơm, mẹ Ngụy Nhất sai người giúp việc gọi cô con gái nhỏ xuống. Ngụy Nhất lúc bây giờ mới chính thức lộ diện.
Ngụy Đông Cốc giới thiệu cô con gái nhỏ Ngụy Nhất với mẹ Trâu Tướng Quân rồi bảo con gái chào khách.
Ngụy Nhất chào bà rồi quay sang gọi thẳng tên Trâu Tướng Quân.
Ngụy Đông Cốc khẽ nhíu mày, nói: "Gọi là anh chứ".
Ngụy Nhất trong bụng thầm bĩu môi, nhưng vẻ ngoài lại cung kính chào: "Anh Trâu".
Cô học trò họ Ngụy tuổi còn nhỏ, giọng nói trong trẻo giòn giã, vừa lễ phép vừa ngoan ngoãn, hai mẹ con nhà họ Trâu đều rất hài lòng. La Anh ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt mày rạng rỡ, lấy ra một miếng ngọc bội xinh xắn đưa cho Ngụy Nhất, coi như quà gặp mặt.
Khi biết cô bé nhỏ nhắn có tính cách hướng nội này lại chính là con gái của nhân vật tiếng tăm lừng lẫy Ngụy Đông Cốc, Trâu Tướng Quân có phần ngạc nhiên. Suy cho cùng, người trong nhà họ Ngụy đều có vóc dáng cao ráo, còn Ngụy Nhất lại chỉ cao trên dưới một mét sáu mươi hai, khuôn mặt thanh tú, rất có khí chất của một cô gái phương Nam. Ban nãy, thấy cô ấy đeo cặp sách đi lên lầu, mắt luôn nhìn thẳng, điệu bộ nghiêm túc, anh còn ngỡ cô chỉ là bà con xa đến ở nhờ tại nhà họ Ngụy.
Bất giác ngắm nhìn cô thêm một chút nữa.
Ngụy Nhất đã thay bộ quần áo mặc ở nhà rộng rãi hơn. Bộ quần áo đó vẫn không thể ôm trọn cơ thể yểu điệu căng tràn sức trẻ của một cô gái mới lớn. Trâu Tướng Quân lặng lẽ ngắm Ngụy Nhất một hồi, thấy rõ cô bé này mặc dù còn non nớt nhưng lại toát lên vẻ xinh xắn, trong sáng, tươi mới khiến người ta không thể không ngắm nhìn, cũng có thể coi cô là một tiểu giai nhân. Anh ta nhủ thầm, cái lão già Ngụy Đông Cốc này trông gian tà quỷ quyệt vậy mà lại có "bản lĩnh" sinh con gái giỏi giang đến thế.
Bắt đầu ăn cơm. Món ăn Trung Quốc, có cả món mà Ngụy Nhất thích ăn.
Đang trong lúc hào hứng ăn uống, Ngụy Nhất vô tình bắt gặp ánh mắt của Trâu Tướng Quân.
Cái tên Trâu Tướng Quân này thật đáng ghét, nhìn con gái mà ánh mắt cứ sáng quắc lên, làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu!
Ngụy Nhất đã quen với những tháng ngày sống như một người vô hình, làm sao chống đỡ được với cái nhìn quan sát đầy giả tạo như Diêm Vương thế này, cô cảm thấy như có kim châm vào lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng lên một cách yếu đuối. Nhưng khuôn mặt đỏ lựng ấy trông lại càng đáng yêu.
Dù có thể coi là tiểu giai nhân, nhưng khi so sánh với vẻ cao sang đài các của Ngụy Trích Tiên thì lại là sự khác biệt một trời một vực.
Hứng thú của Trâu Tướng Quân đối với Ngụy Nhất cũng chỉ dừng lại ở đó.
La Anh rất yêu quý thiên kim tiểu thư vô cùng xinh đẹp Ngụy Trích Tiên, cứ nắm lấy tay cô hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, dường như La Anh thấy được hình ảnh của mình lúc còn trẻ trong cô gái này, tâm trạng vô cùng vui mừng.
Trong niềm vui đó lại có chút thương cảm vì tuổi già không từ một ai. Còn hai bậc phụ huynh họ Ngụy cũng không giấu được vẻ hài lòng với Trâu Tướng Quân. Ngụy Đông Cốc liên tục nâng ly chạm cốc với bậc hậu sinh ưu tú này. Ngụy phu nhân cũng mừng vui hớn hở, luôn miệng nhắc cậu con rể lý tưởng ăn nhiều một chút, lời nói cử chỉ tràn đầy tình yêu thương của một người mẹ.
Ngụy Nhất vẫn lặng lẽ ngồi ăn. Cô luôn cố gắng để mình không có những hành động, lời nói gây sự chú ý của người khác. Dáng vẻ hiền lành, ngoan ngoãn đó lại khiến Trâu Tướng Quân dậy lên nỗi thương xót. Anh luôn có cảm giác rằng toàn bộ tình yêu thương của nhà họ Ngụy dồn hết cho cô con gái lớn và quá coi thường Ngụy Nhất.
Phụ huynh hai gia đình chuyện trò không ngớt về mối quan hệ thông gia giữa hai gia tộc. Vừa nói chuyện, họ vừa nhìn vào cặp trai tài gái sắc, trong lòng mừng vui khôn xiết. Nhưng chẳng ai chú ý tới vẻ lạnh nhạt của Trâu Tướng Quân.
Một bữa tiệc nhộn nhịp.
Rượu quá tam tuần, Ngụy Đông Cốc đắc ý nhìn Trâu Tướng Quân, cười hỏi: "Con gái nhà họ Ngụy chúng tôi chắc cũng không đến nỗi khiến công tử của Bộ trưởng Trâu phải chịu thiệt thòi đấy chứ?". Hàm ý của câu nói đó vừa muốn khẳng định vị thế của Trâu Tướng Quân, cũng vừa muốn đề cao con gái của mình.
Trâu Tướng Quân khẽ ngẩng đầu lên: "Tiểu thư Ngụy nhan sắc đẹp tuyệt trần, cử chỉ đoan trang, lấy vợ đương nhiên là phải lấy những người như vậy!".
Toàn bộ người nhà họ Ngụy đều cảm thấy mừng vui khôn xiết. Từ khi mới bước vào cửa, Trâu Tướng Quân đã lộ rõ vẻ khách khí và không đủ nhiệt tình, họ đang lo cậu ấm này được chiều chuộng quá sẽ sinh kiêu ngạo, nếu cậu ta giở tính khí của đại thiếu gia ra, mọi người e rằng sẽ không thể tiếp nhận nổi. Không ngờ, Trâu Tưóng Quân lại ý tứ như vậy.
"Chỉ có điều", Trâu Tướng Quân buông một câu lơ lửng, ánh mắt sáng rực, “E rằng tiêu thư Ngụy còn chưa đến tuổi thành niên?".
Người nhà họ Ngụy đưa ánh mắt theo hướng nhìn của cặp đồng tử đen láy của Trâu Tướng Quân, phát hiện ra người mà anh ta nói tới lại chính là Ngụy Nhất. Khuôn mặt của Ngụy Đông Cốc tối sầm lại, vô cùng bất mãn vì vẻ cố tình dương đông kích tây của Trâu Tướng Quân, cảm thấy mình bị đem ra giễu cợt nhưng cũng không nổi nóng, sa mặt mày, trầm giọng xuống hỏi: "Thế nghĩa là thế nào?".
Ngụy phu nhân vội làm dịu bầu không khí, cười nói: "Xin hỏi, Tiểu Trâu có ý muốn nói tới Ngụy Nhất nhà chúng tôi phải không? Nó vẫn là một đứa trẻ mà! Học sinh phổ thông, nhát gan lắm, chưa từng trải, Tiểu Trâu xin đừng dọa làm nó sợ!".
Ngụy Nhất bây giờ mới nghe ra câu chuyện đang được mọi người đổ lên đầu mình, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh nhìn của Trâu Tướng Quân. Không biết phải phản ứng thế nào, lại vội vàng cúi gằm mặt xuống, làm ra vẻ như đang tìm con tôm nõn để ăn.
"Không sao, cháu có thể đợi được, cô ấy rồi cũng sẽ lớn thôi mà", Trâu Tướng Quân tiếp lời của Ngụy phu nhân, ánh mắt vẫn đăm đắm nhìn về phía Ngụy Nhất.
Câu nói đùa đó khiến bàn tay đang cầm đũa của Ngụy Nhất run rẩy, con tôm rơi ngay xuốmg. Ngụy Nhất thầm suy tính, để thể hiện thái độ lịch sự, bản thân mình cũng phải có chút phản hồi, không những thế phải phản hồi một cách tự nhiên, nếu không sẽ bị nghi ngờ là có tư thông từ trước. Vậy là cô liền ngẩng mặt, gắng nở nụ cười gượng gạo với Trâu Tướng Quân.
Trâu Tướng Quân dường như cố ý, lại nở một nụ cười thật tươi với Ngụy Nhất. Dưới cái nhìn của người khác, hai ngưòi lại giống như một cặp tâm đầu ý hợp vốn ngầm có dự định từ trước.
Ngụy Trích Tiên lập tức sa sầm nét mặt.
La Anh cũng thấy mất thể diện, trách mắng cậu con trai đang gây chuyện, vỗ vỗ vài cái vào người Trâu Tướng Quân: "Cái thằng này, con nghiêm túc một chút cho mẹ nhờ!".
Sau đó bà lại khiêm nhường cười nói với vợ chồng họ Ngụy: "Nó là con trai độc nhất, được nuông chiều quá nên sinh hư mất rồi, từ nhỏ đã chẳng ai nỡ đánh mắng nó một câu! Nó chẳng hiểu lễ nghi gì cả, mồm miệng cũng chẳng biết giống ai, rất láu lỉnh! Cứ đùa cợt mà chẳng biết đúng sai thế nào, sau này còn phải nhờ Trích Tiên nhắc nhở nhiều!".
May mà Trâu Tướng Quân chỉ nhún nhún vai, không tỏ rõ thái độ, cũng chẳng nói thêm câu gì nữa.
Mọi ngưòi pha trò cho qua, coi như chuyện này chưa xảy ra.
Một năm nay, Ngụy Trích Tiên và Trâu Tướng Quân vẫn luôn ở bên nhau, quan hệ không rõ ràng, nhưng cũng không nghe thấy bất cứ thông tin gì về chuyện hôn nhân của họ.
Năm ngoái, Ngụy Nhất mới chỉ mười bảy tuổi, lúc đó, chị gái Ngụy Trích Tiên và Trâu Tướng Quân đều đã hai mươi sáu tuổi. Một cô bé mười bảy tuổi, nhìn con số hai mươi sáu tuổi luôn cảm thấy xa vời đến nỗi bản thân kiễng hết cả chân lên cũng không thể với tới được. Vậy mà năm nay, cũng chỉ mới một năm trôi qua, Ngụy Nhất lại cả thấy tuổi tác của mình được kéo gần lại hơn so với họ rất nhiều. Ít nhất thì Tô Thích cũng cùng tuổi với bọn họ nhưng Ngụy Nhất lại chưa bao giờ cảm thấy Tô Thích già.
Ngụy Nhất nằm trên giường, nhớ lại đôi mắt sáng đen láy cứ chằm chằm nhìn mình một năm về trước, còn cả câu nói "Cháu có thể đợi được, cô ấy rồi cũng sẽ lớn thôi mà!" của anh ta nữa Ngụy Nhất dù ngốc nghếch đến mấy cũng có thể hiểu được rằng, Trâu Tướng Quân đã lợi dụng cô để chống lại chuyện hôn nhân do hai bên gia đình tự quyết định. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, cong môi lên thầm nguyền rủa Trâu Tướng Quân là đồ không biết xấu hổ, lại còn điệu bộ tàn ác của anh ta khi không một mảnh vải che thân trong căn phòng này, rồi còn gọi cô là "đồ ngốc" nữa chứ. Ngụy Nhất vốn đã rất mệt mỏi, lại suy nghĩ nhiều những chuyện đã xảy ra trước đây nên cảm thấy buồn ngủ. Chẳng mây chốc đã chìm sâu vào giấc mộng, khuôn mặt non nớt vẫn còn vương nét ửng hồng.
Đêm đã trôi qua, giấc mộng chưa tàn mà lòng vẫn rối như tơ vò.
Sáng sớm tỉnh dậy, đã thấy Ngụy Trích Tiên đang ngồi trong phòng khách. Thấy Ngụy Nhất đi xuống lầu, bèn nói: "Nhất Nhất, hôm nay phải đi học à?".
Ngụy Nhất gật gật đầu.
"Để chị lái xe đưa em đi nhé!", Ngụy Trích Tiên nói.
"Á! Không cần đâu, chú Vương nói sẽ đưa em đi."
Chú Vương là tài xế lâu năm của nhà họ Ngụy, lái xe rất cẩn thận. So với tính khí thất thường của Ngụy Trích Tiên, Ngụy Nhất thà ngồi xe của chú ấy còn hơn.
Ngụy Trích Tiên đối xử với Ngụy Nhất không tốt nhưng cũng chẳng phải xấu, giữa hai người không có sự gần gũi thân mật vốn có của các chị em gái, trước giờ chưa từng cãi nhau, chuyện trò cũng chẳng nhiều. Không làm nũng cũng chẳng đối nghịch. Có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì hai bên tuyệt đối không can thiệp lẫn nhau. Thấy Ngụy Trích Tiên chủ động đưa ra yêu cầu muốn đưa mình đi, Ngụy Nhất cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Ngụy Trích Tiên không buồn để ý tới thái độ sững sờ vì ngạc nhiên của Ngụy Nhất, lạnh lùng đi về phòng lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài trước.
Trong xe, Ngụy Trích Tiên vừa đạp chân ga khi đèn đỏ chuyển sang tín hiệu đèn xanh vừa hỏi: "Hôm qua... Tướng Quân đưa chị về nhà?".
"Ừm", Ngụy Nhất lên tiếng.
"Anh ta có nói gì không?", không đợi Ngụy Nhất trả lời, cô lại hỏi, "Chị có mất thể diện lắm không?".
Ngụy Nhất nhớ lại khuôn mặt đã mất hết kiên nhẫn tối qua khi nói câu "Lôi con đàn bà say xỉn này ra khỏi người tôi đi”, lại còn cả tiếng khóc thút thít van xin của Ngụy Trích Tiên nữa. Nếu nói sự thật, e rằng chị ấy vừa nghe xong đã không chịu nổi, lôi cả mình cùng đâm vào gốc cây kia mất. Nhưng nếu giữ vẻ mặt thản nhiên mà nói dối rằng “Tối qua Trâu Tướng Quân rất ân cần, dịu dàng, còn chị thì vẫn cao quý nho nhã như thường ngày" thì Ngụy Nhất cũng không làm được. Sau khi suy nghĩ thật kỹ, cô quyết định chọn một giải pháp an toàn, nói dối một câu đầy vẻ tà giáo. Ngụy Nhất nói: "Hôm qua em ngủ từ sớm, không biết gì cả”.
Điều này khiến tất cả đều vui vẻ, mọi việc đều yên ổn.
Khi gần đến trường, giọng của Ngụy Trích Tiên lại vang lên, mang theo chút ý tứ phân vân không dứt: "Hình như tối qua anh ấy đã giúp chị thay quần áo ngủ".
Ngụy Nhất ngẩng đẩu lên nhìn, thấy chị đang cố trấn tĩnh để lái xe, lớp phấn trang điểm tinh tế không che nổi vẻ thẹn thùng.
"Ờ, chắc là vậy! Ha ha, anh Trâu quả là chu đáo đối với chị", cô gắng nở một nụ cười trừ.
Thảo nào người ta nói không thể lừa dối, hóa ra những lời nói lấp liếm lại là một chuyện khó khăn như vậy! Liên tiếp hai câu nói dối khiến mặt mũi cô đỏ lựng lên. Cũng may mà hai người không có nhiều chuyện để nói, tới khi đã đến trường của Ngụy Nhất, Ngụy Trích Tiên không nói thêm gì nữa, cũng chẳng tỏ ra đang vui hay đang buồn.
Buổi chiều, tiết học khô khốc cuối cùng cũng sắp kết thúc, vốn dĩ đang trong tâm trạng thấp thỏm, chợt nhìn thấy một bóng dáng khôi ngô tuấn tú xuất hiện phía ngoài cửa lớp, Ngụy Nhất lại càng không biết phải làm như thế nào.
Nguyệt Nguyệt ở phía sau rõ ràng là đã nhìn thấy bóng dáng đó, cô ấy cứ cuống cả lên, vội vàng nhéo nhéo mặt mình, sau đó níu lấy cánh tay của Ngụy Nhất, luôn miệng hét lên: "Tô Thích, Tô Thích! Kia chẳng phải là thiên thần Tô Thích sao? Anh ấy đứng ở cửa đợi ai thế nhỉ?".
Ngụy Nhất trả lời một cách kín đáo: "Không biết".
Nguyệt Nguyệt vừa chỉnh sửa lại lớp phấn trang điểm vừa lẩm bẩm: "May quá, may quá, hôm nay lại đi học, dịp may hiếm có, được gặp gỡ thần tượng thế này có mà ăn chay suốt ba năm cũng không nề hà! Hai con heo cái ngủ nướng ở ký túc xá kia mà biết được chắc chắn sẽ tức nổ máu mắt cho mà xem!".
Ngụy Nhất thực ra cũng đang rất căng thẳng, mắt nhìn lên bảng, giả bộ như đang chăm chú nghe giảng.
Sau khi tan học, đám bạn học trong lớp ùa ra ngoài. Ngụy Nhất chỉ có một quyển sách và một cây bút mà thu dọn mãi vẫn chưa xong, chẳng qua cũng chỉ muốn được trở thành người cuối cùng ra khỏi lớp.
Tô Thích thấy cô bé ấy cứ cúi gằm mặt xuống, không biết còn muốn thu dọn đồ đạc tới khi nào, anh liền rảo từng bước dài tới trước mặt cô, cất giọng tự nhiên: "Cô bé đi được chưa nào?".
Vỗ ngực tự xưng là người đã từng trải nhưng Nguyệt Nguyệt lại không có kinh nghiệm khi tiếp xúc quá gần với Tô Thích như vậy, cô vô cùng kích động gần như nhét cả mười đầu ngón tay vào trong miệng: "Tô Tô Tô... Tô Tô...”
Thiên thần họ Tô lại rất điềm tĩnh, mỉm cười nói: " Anh là Tô Thích, em là bạn của Ngụy Nhất phải không?".
"Vâng, vâng, vâng! Em là bạn tốt nhất của cậu ấy! Hằng ngày, cậu ấy được em quan tâm chăm sóc rất chu đáo!"
Ngày nào em cũng giúp cậu ấy lấy nước, mua cơm, chép bài, kèm học Nguyệt Nguyệt sau khi nói tràng giang đại hải, cứ nằn nì không ngớt : "Em, ẹm, em có một thỉnh cầu, cũng chính là nguyện vọng của cả đời em, nguyện vọng này nếu không được thực hiện thì em có chết cũng không thể nhắm mắt!".
Ngụy Nhất toát mồ hôi hột, hết nhìn Nguyệt Nguyệt lại quay sang Tô Thích. Tô Thích nói: "Em nói đi".
Sau đó Nguyệt Nguyệt từ từ đưa bàn tay với những móng dài đang run rẩy ra, nói vói vẻ mặt đầy lo sợ: "Có thể... bắt tay một cái được không?".
Vốn dĩ, với phong cách thô lỗ vốn có của "đại ca" Nguyệt Nguyệt trong phòng, Ngụy Nhất rất lo cậu ấy sẽ lợi dụng thời cơ mà nói thách quá mức, bất chấp đạo trời phép nước đưa ra những yêu cầu nhằm bắt chẹt người khác nghe nghịch lỗ tai như muốn thuê phòng qua đêm với anh ấy, muốn được có con với anh ấy... thế mà bỗng nhiên lại đưa ra một yêu cầu hết sức đại chúng hóa, không có chút ý nghĩa xây dựng nào như vậy khiến Ngụy Nhất vô cùng ngạc nhiên.
Tô Thích ôn tồn mỉm cười, chìa bàn tay đẹp với những ngón thon dài sạch sẽ ra, lập tức bị một bàn tay với những móng dài ấy nắm chặt. Một bên thần thái tự nhiên, một bên lại thèm thuồng nhỏ dãi. Đó quả là hình ảnh chẳng hài hòa chút nào.
"Thiên thần, anh thật tốt bụng, anh thật bình dị, dễ gần, ha ha... em, em vẫn còn một nguyện vọng nữa, nguyện vọng này nếu không được thực hiện, em có chết cũng không thể nhắm mắt!" Nguyệt Nguyệt giơ một ngón tay lên với ý nghĩa số 1, vừa thận trọng thăm dò lại vừa có chút hồi hộp, lo lắng.
"Nguyệt Nguyệt!" Ngụy Nhất cảm thấy hành động đó có vẻ như đang khinh nhờn thiên thần, khẽ lên tiếng nhắc nhở, tiếc rằng kẻ được nhắc nhở hình như không biết, lại càng không cảm thấy như vậy.
Cũng may mà thiên thần của chúng ta hiền từ tràn đầy tình yêu thương, xem ra thần sắc cũng không tệ, anh khẽ cong môi lên: "Em nói đi".
"Em có thể chụp chung một kiểu ảnh với anh không?" Hai bàn tay của Nguyệt Nguyệt chắp vào nhau, điệu bộ như đang cầu xin.
"Được", Tô Thích luôn chỉ mỉm cưòi.
Nguyệt Nguyệt cuống quýt hết cả chân tay, xúc động bỏ túi đựng máy Nokia của cậu ấy ra, giơ lên theo góc nghiêng bốn mươi lăm độ, mở to mắt, chụm môi, nghiêng đầu tạo dáng theo âm thanh "xoạch xoạch" không ngớt của máy ảnh điện thoại. Ngụy Nhất đứng bên cạnh, liên tục vo giấy ăn giúp Nguyệt Nguyệt lau nước bọt.
"Thiên thần, vẫn còn một nguyện vọng nữa, nguyện vọng cuối cùng! Nguyện vọng này nếu thành hiện thực, em sẽ có thể rút lui một cách thành công, cũng có thể yên lòng nhắm mắt!"
Thiên thần họ Tô quả là rất lương thiện, rất thấu hiểu nỗi lòng của người khác, vì muốn Nguyệt Nguyệt có thể yên lòng nhắm mắt, anh đã không hề tỏ ra bực bội trước yêu cầu của cậu ấy: "Em nói đi"
"Có thể ký tặng em một chữ được không? À, không phải ký lên giấy, ký vào đây, vào đây."
... Hai mươi phút sau.
Nguyệt Nguyệt quyết một phen sống mái: "Thần tượng, em còn có một yêu cầu..."
Đến lúc này, thiên thần không thể để tâm xem tình trạng khi ra đi của cậu ấy là mở mắt hay nhắm mắt nữa, anh chỉ chỉ vào đồng hồ đeo tay, ngắt lời Nguyệt Nguyệt một cách đầy lịch sự: "Xin lỗi, trận bóng của bọn anh sắp bắt đầu rồi. Em và Ngụy Nhất có muốn cùng đến xem không?".
Nguyệt Nguyệt lập tức mừng rỡ ôm chầm lấy Ngụy Nhất hét lên: "Có, có! Bọn em đều muốn đi! Bọn em tất cả có bốn người cần có bốn chỗ ngồi!". Sau đó, với chiếc áo đầy những chữ ký của Tô Thích, Nguyệt Nguyệt kéo tay Ngụy Nhất, hồ hởi đánh mông nhoay nhoáy đi lên phía trước. Giữ vững truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc là lợi lộc không để lọt vào tay người ngoài, uống nước nhớ nguồn, cậu ấy còn lôi chiếc Nokia đã được thay màn hình chờ bằng bức ảnh chụp chung rất "thân mật" với thần tượng ra, vừa bước chân sáo vừa hồ hởi hét lên với hai cô bạn cùng phòng: "Các em đâu, nhanh nhanh tới sân bóng rổ ngắm Thượng đế thôi! Nhanh lên nhé!".
Vừa hét lên xong, cậu ấy quay ngay sang liếc Tô Thích đang bình thản đi bên cạnh một cái, định thần lại, hắng giọng một tiếng, bắt chước theo điệu bộ của Lâm Chí Linh nói: "ừm, trên đường đi nhớ chú ý an toàn, nhất định không được nói chuyện với người lạ, biết chưa? Tạm biệt".
Đang ở ký túc xá, nghe được cuộc điện thoại đó, toàn thân Đình Đình cũng nổi đầy da gà
Nguyệt Nguyệt giơ cao điện thoại lên, ngắm nghía mãi bức ảnh trên màn hình rồi ngây người ra cười một mình hồi lâu đầy hưng phấn vì được tiếp xúc thân mật với thiên thần, cô chợt nghĩ ra, tại sao thiên thần lại đích thân đến mời Ngụy Nhất tới xem đấu bóng. Vậy là trí tò mò và máu “buôn dưa lê” lại nổi lên, cô huých cùi trỏ vào Ngụy Nhất: “Không phải chứ! Hai người có quan hệ thế nào? Tại sao Tô Thích lại đích thân đến tìm cậu?”.
Ngụy Nhất ngỡ ngàng trả lời: “Không biết”.
Thực ra, câu hỏi này cũng khiến Nguỵ Nhất phải suy nghĩ. Hôm qua, cô đã nghĩ cả đêm cũng chẳng ra được chút manh mối nào. Nhưng Nguyệt Nguyệt cứ bám riết để hỏi cho ra nhẽ, nếu chưa nghe được một câu trả lời rõ ràng, cậu ấy nhất định không chịu buông tha. Vậy là, sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Ngụy Nhất buông một câu trả lời: “Liệu có phải gọi tới đến giữ quần áo hộ anh ấy chăng?”.
Nguyệt Nguyệt vô cùng kinh ngạc, run rẩy lẩm bẩm: “Chắc là thiên thần đã thấu hiểu nổi vất vả của chúng sinh khi theo đuổi thần tượng nên đã ban ơn biến những nguyện vọng của bọn mình thành hiện thực rồi sao?”.
Mặc dù tính cách của Nguyệt Nguyệt và Ngụy Nhất rất khác nhau nhưng lại có vẻ hợp nhau trong cách giải thích về sự việc này.
Nguyệt Nguyệt vui mừng khôn xiết: “A, nếu quả đúng như vậy, lần sau sẽ đến lượt tớ! Nguyện vọng của tớ sẽ trở thành hiện thực! Tớ thật không uổng công khi sống trên đời này, tớ có chết cũng nhắm mắt được rồi!”.
“Nguyện vọng của cậu chẳng phải ban nãy đều đã được thực hiện rồi sao? Hơn nữa lại không chỉ là một nguyện vọng”, Ngụy Nhất không thể không vạch trần sự thật đó.
Câu nói của Ngụy Nhất lại nhằm đúng nỗi đau của Nguyệt Nguyệt, cậu ấy ôm đầu than thở: “Mấy trò xu nịnh như ký tên, chụp ảnh chung... ban nãy đâu phải là phong cách của tớ chứ! Vì chưa có kinh nghiệm, lần đầu tiên được nói chuyện với thiên thần Tô Thích bằng da bằng thịt nên mới khiến tớ luống cuống, không kịp trở tay như vậy”.
Hôm nay là trận thi đấu chính thức giữa đội bóng của Đại học S và Đại học B. Khán đài thi đấu đã chật cứng khán giả, thậm chí còn có cả phóng viên tới tác nghiệp. Hai cô bạn đang ở trong ký túc xá, sau khi nhận được điện thoại của Nguyệt Nguyệt cũng vội vội vàng vàng lao tới. Mặc dù tới muộn, nhưng vì có Tô Thích là “người nhà” nên vẫn được ngồi ở vị trí đẹp ngay mấy hàng ghế đầu tiên.
Ba cô bạn cùng phòng ký túc ỷ thế quen biết Tô Thích, dương dương tự đắc, bừng bừng khí thế. Các cô luôn miệng cắn hạt dưa tanh tách, khẩu hiệu cổ vũ cũng thật hào hùng: “Tô Thích, Tô Thích chúng em yêu anh, Đại học S, Đại học S, vô địch”.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, khí thế cổ vũ của hai trường đã vô cùng cuồng nhiệt.
Tô Thích kéo Ngụy Nhất vào một góc trong sân thi đấu, lịch sự cởi áo khoác, áo len, quần dài, chỉ mặc mỗi trang phục thi đấu màu xanh trắng. Rồi anh dúi đống quần áo đó vào tay Ngụy Nhất, sau đó chỉ sang chiếc ghế dài ở bên cạnh, nói: “Khi nào bắt đầu trận đấu thì em đến ngồi ở đó”.
Ngụy Nhất nhìn theo hướng chỉ tay của Tô Thích, thấy một nhóm các cầu thủ dự bị cũng đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Ánh mắt của Tô Thích dịu dàng nhưng kiên quyết, Ngụy Nhất phải nhất nhất nghe theo sự chỉ bảo đó.
Vậy là cô nhận lấy đống quần áo, ôm gọn chúng trong lòng. Không khí căng thẳng quanh sàn thi đấu khiến Ngụy Nhất cảm thấy lo lắng một cách vô cớ: Tô Thích năm nay đã hai mươi bảy tuổi, tuổi tác cao như vậy, (trong tư tưởng của Ngụy Nhất, độ tuổi đó đã được xếp vào hàng cao tuổi), lúc này sao có thể chống chọi lại được với đám nam sinh cường tráng đang độ tuổi mới lớn kia! Nếu cứ ép bản thân phải chạy chạy nhảy nhảy, ngộ nhỡ ngã gãy chân gãy tay thì ai đỡ nổi đây. Nghĩ tới đó, cô bỗng cảm thấy buồn hơn.
Từ khi vào học ở Đại học S, Tô Thích đã rất được phái đẹp ái mộ nhưng chưa hề tỏ thái độ thân mật với bất kỳ cô gái nào. Khi đó, mọi người đều có chút lo lắng về giới tính của Tô Thích. Vài năm sau, thấy Tô Thích cũng không qua lại thân mật với bất kỳ nam sinh nào, lại không ngừng lo lắng cho quá trình điều phối hoóc môn của anh.
Tô Thích là một nhân vật thần kỳ có thể làm mưa làm gió ở Đại học S, liên tục bảo vệ được ngôi vị đầu trong bảng xếp hạng thần tượng của trường. Những nhân vật thần tượng như vậy luôn nhận được sự chú ý đặc biệt của tất cả mọi người.
Trong khuôn viên trường đại học với trình độ “buôn dưa lê” vào bậc nhất này, nếu một thần tượng không gây chuyện om sòm, không khiến vài nam thanh nữ tú phải nhảy xuống hồ hay cắt cổ tay tự tử, thì thần tượng đó sẽ được mọi người vô cùng khâm phục.
Vậy là, đối với thần tượng không xứng ngôi này, đám săn tin trong trường chỉ có thể tận tâm ghi lại số lần Tô Thích thay đổi quần áo, hoặc thói quen ăn uống của anh nhằm an ủi những trái tim cô đơn đang theo đuổi không biết mệt mỏi của đông đảo “thần dân” trong trường.
Vì vậy, chỉ cần nghĩ đến cũng đủ biết, sự xuất hiện của Ngụy Nhất ngày hôm nay đã gây nên một cơn hưng phấn lớn đến như thế nào, đã khiến những trái tim khô héo của vô số người ngưỡng mộ gặp được trận mưa rào sau cơn hạn hán kéo dài.
Tất cả các thành viên trong đội bóng rổ đều rất hiếu kỳ, một cô gái như thế nào mới có thể chế ngự người đàn ông có lượng hoóc môn nam thiếu hụt nhiều như Tô Thích, vậy là họ cứ đổ xô tới vây quanh nhìn nhắm.
“Kỳ lạ quá! Học trưởng Tô đưa bạn gái tới kìa!”
“Cái gì? Học trưởng Tô đưa bạn gái tới á? Quả nhiên không phải đèo bòng bạn trai? Mau tới xem đi!”
“Ôi chao, xin lỗi nhé, nhìn một cái rồi tránh sang bên cạnh đi, phía sau còn một hàng dài đang đợi để xem mặt kia kìa.”
“Nhỏ nhắn, xinh xắn và đáng yêu quá!”
“Học trưởng Tô, bạn gái anh thật biết nghe lời!”
Ai nấy mồm năm miệng mười, xô xô đẩy đẩy, toàn bộ ánh mắt đều dồn cả lên người Ngụy Nhất. Ngụy Nhất sao có thể chống chọi được với tình thế này, chỉ biết cúi đầu xuống thật thấp.
Tô Thích điềm đạm nói: “Chỉ là một cô bé con thôi mà”. Ánh mắt anh lại dịu dàng dừng lại ở mái tóc mượt mà của Ngụy Nhất.
“Thì ra là người giúp việc? Bản lĩnh của học trưởng Tô quả không tồi, việc giữ quần áo cũng có người phụ trách riêng!” Mọi người trêu đùa, mấy tên ngốc thậm chí còn cởi luôn áo khoác ngoài, đưa cho Ngụy Nhất và nói: “Tiện thể giữ luôn hộ tôi nhé!”.
Ngụy Nhất chẳng kịp suy nghĩ gì, khó khăn lắm mới có thể ôm gọn đống quần áo của Tô Thích trong một tay, run rẩy thò nốt tay kia ra, chưa kịp đỡ lấy những chiếc áo khoác mà mấy tên kia đưa tới đã bị Tô Thích khẽ hất tay phản đối: “Đừng để ý tới bọn họ”.
Mọi người đồng loạt kêu lên, nói Tô Thích thật thiên vị.
Tô Thích cũng không buồn giải thích, chỉ tay về phía dãy ghế cạnh sân thi đấu, cúi người xuống nói với Ngụy Nhất: “Qua chỗ đó ngồi, nếu bóng bay tới thì nhớ phải né sang bên đấy”. Sau đó anh quay người, vỗ tay giòn giã, cao giọng dặn dò đám chiến hữu, “Mấy cậu ngồi ở kia, lát nữa nhờ mọi người chú ý một chút, không được đánh cô ấy đâu đấy”.
Một vận động viên dự bị cũng cao giọng hét lên: “Bọn em ngồi ở đây bao nhiêu lâu rồi, chưa bao giờ được Tô học trưởng quan tâm đến đâu đấy! Hôm nay sao vậy nhỉ?”.
“Hôm nay có người đến ngồi ở đây mà!”, một vận động viên dự bị khác cố ý tỏ ra không hiểu.
“Ai đến đây ngồi vậy?”, một nam sinh hét lên.
“Người – trong – mộng – mà!”, mọi người đồng thanh.
Ngụy Nhất vô cùng khâm phục sự phối hợp hài hoà của bọn họ.
Ngoài sự khâm phục ra, những lời nói đó lại khiến cô cảm thấy đắn đo, khuôn mặt nhỏ xinh đang nép sau mớ quần áo của Tô Thích bỗng đỏ lựng lên vì xấu hổ.
Cũng may đang là mùa đông, quần áo của Tô Thích tương đối nhiều và dày, khuôn mặt giấu sau mớ quần áo đó của Ngụy Nhất cũng được che kín, vì vậy, không ai nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ đang đỏ lựng lên của cô.
Quần áo của Tô Thích đầy ắp hương thơm của anh, một mùi hương thật đặc biệt, giống mùi của ánh nắng, sạch sẽ, nhẹ nhàng. Ngụy Nhất ngồi trên chiếc ghế cách sân thi đấu không xa, hai tay ôm đống quần áo của Tô Thích, tim đập loạn xạ, mãi không bình tâm lại được, dường như cô đang ôm chính con người Tô Thích vậy.
An toàn, đáng tin cậy. Trận thi đấu đã bắt đầu được khá lâu rồi nhưng tâm trí của Ngụy Nhất còn đang rất hỗn loạn. Chỉ có thể nghe thấy tiếng hò reo từ khán đài phía trên, tiếng hoan hô, cổ vũ Tô Thích, tiếng quả bóng rổ đập xuống mặt sàn thình thịch thình thịch, tiếng hét gọi của các cầu thủ trên sân, tiếng còi của trọng tài, còn cả tiếng mài sắc nhọn của những đôi giày thể thao trên sàn nhà bóng loáng... dần dần, tầm nhìn cứ dõi theo Tô Thích, không thể tách rời. Mồ hôi túa ra trên cơ thể anh như mưa, điệu bộ của anh khi tranh bóng, ném bóng, nhất là tư thế ném bóng ăn ba điểm... Ngụy Nhất đã lĩnh hội được câu nói của Nguyệt Nguyệt – mau tới sân bóng rổ ngắm Thượng đế.
Đúng vậy, anh chính là Thượng đế, anh cũng chính là thiên thần. Không nơi nào là không thể, không nơi nào không đến. Đó là một cảnh giới ở nơi cao mà vẫn giá lạnh vì cô đơn, cảnh giới mà suốt đời này, Ngụy Nhất cũng không thể đạt đến được và cũng không thể mơ tưởng hão huyền về nó được, nhưng chàng trai đang đứng sừng sững ở đỉnh của cảnh giới đó lại khiến Ngụy Nhất không thể không yêu mến.
Giống như ba cô bạn cùng phòng ký túc, Ngụy Nhất cũng sùng bái Thượng đế một cách điên cuồng. Nhưng cô cũng có điểm không giống với họ. Bởi Thượng đế thi thoảng lại liếc mắt về phía cô một cái, dù rằng đó chỉ là những cú liếc thật nhanh, thoáng qua nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được! Một cảm giác quen thuộc khiến trái tim rạo rực, những giây phút thi thoảng bốn mắt chạm nhau đó đều khiến Ngụy Nhất dấy lên một ảo giác mãnh liệt – cho dù kết quả trận thi đấu như thế nào, cho dù anh có chạy đi chạy lại vòng quanh sân đấu ra sao, cho dù giây phút này anh đang đứng trước mặt hay đã chạy sang phía đối diện, theo mỗi bước chân, trái tim của anh càng tiến gần về cô hơn.
“Người trong mộng mà”, Ngụy Nhất nhớ lại câu nói đó, áp sát mặt vào quần áo của Tô Thích, hạnh phúc ngập tràn trong đôi mắt.
Nhưng, nỗi niềm hạnh phúc như vậy chẳng khác nào cóc ghẻ mơ tưởng được ăn thịt thiên nga, cũng thản nhiên, không hề biết xấu hổ như vậy. Ngụy Nhất định thần lại, cố gắng khống chế nỗi lòng, chuyên tâm giữ quần áo giúp Thượng đế.
Sau khi trận đấu kết thúc, Tô Thích mồ hôi nhễ nhại chạy tới chỗ Ngụy Nhất, ngó nghiêng khắp nơi tìm nước uống. Một cầu thủ trong đội đưa cho chai nước khoáng, anh ngửa cổ lên, tu ừng ực một hơi hết sạch.
Sau khi uống xong, nhìn điệu bộ trợn mắt há miệng ngạc nhiên đầy ngốc nghếch của Ngụy Nhất, Tô Thích không nhịn được, khẽ cốc lên trán cô: “Một cô bé chẳng có tầm nhìn gì cả! Sau này, chuẩn bị đồ uống cho anh cũng là việc của em đấy! Biết chưa?”, một lời trách móc nhưng lại vô cùng dịu dàng, ấm áp.
“Vâng”, Ngụy Nhất còn đang ngất ngây trong nụ cười của thiên thần họ Tô, chưa kịp định thần, đờ đẫn gật đầu một cái.
Một lát sau, thấy Tô Thích chỉ nhìn mình mà không nói gì, cô bèn hỏi: “Anh muốn mặc quần áo phải không?”.
“Bây giờ thì không, anh đang nóng”, anh nghĩ một lát rồi lại trêu cô, “Muốn đi theo giúp anh thay quần áo?”.
Khuôn mặt Ngụy Nhất lại đỏ ửng lên, rồi lại xị mặt xuống tỏ vẻ không hài lòng, thầm nghĩ tại sao miệng lưỡi của cánh đàn ông cũng đều hư hỏng như vậy. Nhưng trong thâm tâm, cô rất thích việc ấy nên cũng không phản kháng lại.
Tô Thích không kìm được, đưa tay xoa xoa đầu cô. Ngụy Nhất cảm thấy một bàn tay to lớn, ấm áp, xuyên qua lớp tóc, mơn trớn da đầu khiến trái tim cô xao xuyến.
Ngụy Nhất không quen tiếp xúc với người khác giới như vậy, cô nghiêng đầu sang một bên né tránh, nói: “Em và các bạn phải đi mua cơm đây. Quần áo của anh em để ở đây nhé!”. Nói xong, cô định chạy đi luôn.
Tô Thích ngước mắt nhìn về phía khán đài, quả nhiên thấy Nguyệt Nguyệt đang dẫn đầu hai cô bạn khác đứng đợi. Ba cô gái đó thấy anh ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng ngoác miệng ra cười rồi giơ tay vẫy vẫy anh.
“Các em cứ về trước đi, anh và Ngụy Nhất còn có chút việc. Lúc nào rảnh anh sẽ mời mọi người ăn cơm”, Tô Thích cao giọng nói với ba cô gái. Giọng nói đầy mê hoặc đó vang vọng khắp khán phòng, dịu dàng êm ái.
“Dạ!”
“Rõ!”
“Tuân lệnh!”
Ba cô bạn cùng phòng ngay lập tức như bị điện giật, không phân biệt được phương hướng nữa, ngất ngây chen nhau chạy ra ngoài, bỏ mặc một mình Ngụy Nhất ở lại.
Tô Thích quay người sang, nhún vai với Ngụy Nhất, tỏ vẻ không biết phải làm thế nào, “Bọn họ đều đi cả rồi, anh hộ tống em đi ăn nhé!”.
Ngụy Nhất suy nghĩ một lát bèn đồng ý.
Tô Thích rất vui, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ, dịu dàng hỏi: “Muốn ăn gì nào!”.
Ngụy Nhất cảm thấy thật khó hiểu với vẻ phấn khởi của Tô Thích lúc này. Thầm nghĩ, chàng trai như Tô Thích ở cảnh giới cao mà vẫn lạnh giá đó bởi vì quá xuất sắc, không ai có thể vượt qua được, luôn phải chịu sự ganh ghét và bài xích, nhất định là cuộc sống sẽ rất cô đơn. Phía sau khuôn mặt rạng rỡ ấm áp kia, không thể kể hết bao nhiêu phiền muộn, nhất định là anh đã rất khát khao cảm giác ấm áp. Vì vậy, chỉ cần tìm được một người đồng ý ăn cơm cùng là anh đã có thể vui sướng đến như vậy rồi.
Vậy là, bên cạnh sự ngưỡng mộ, cô còn thầm đồng cảm với tâm trạng của anh.
Từ nhỏ, Ngụy Nhất vốn rất tiết kiệm, đã được người khác mời, cô đâu dám khiến anh phải tiêu quá tốn. Suy đi tính lại một hồi, cô buồn rầu nói: “Hay đến ăn ở nhà ăn đi, các món ở đó cũng không quá tệ”. Nói xong, cô thầm hình dung lại cảnh trước đây đã từng không hẹn mà gặp một chú gián đen xì, nằm giơ tám chân lên trời trong đĩa cơm ở nhà ăn mà bất giác rùng mình. Cô cũng nhớ lại một câu quảng cáo ca ngợi về nhà ăn ở trường đại học: Nhà ăn của trường đại học, tất cả đều có thể.
Tô Thích lại lắc đầu nói đến nhà hàng để ăn cơm.
Trong đầu Ngụy Nhất tưởng tượng ra cảnh khuôn mặt đẹp như tranh của thiên thần phải đối diện với con gián bẩn thỉu, cảm thấy không thích hợp lắm. Vậy là cô bèn đồng ý, ra ngoài hưởng thụ cuộc sống của chủ nghĩa tư bản.
Lúc này, Tô Thích vô cùng hào hiệp, đưa một tay ra làm điệu bộ mời chào. Ngụy Nhất thấy anh bỗng làm thế, cảm thấy có điều gì đó rất nghi hoặc, nghĩ một lát, cho rằng anh đang muốn đòi lại quần áo. Vậy là cô liền mắc hết đống quần áo trên tay mình lên cánh tay đang đưa ra của anh, từng chiếc từng chiếc một được xếp một cách ngay ngắn, miệng không ngớt lẩm bẩm: “Biết lạnh rồi phải không? Mau mặc vào đi! Sắp đến mùa đông rồi, ra mồ hôi mà gặp gió thì sẽ bị cảm lạnh đấy...”.
Tô Thích quả là dở khóc dở cười với cô bé ngốc nghếch chậm hiểu này, ngại ngùng khẽ ho khan một tiếng, hỏi: “Ăn món Trung Quốc hay món ăn Tây?”.
Ngụy Nhất nghĩ một lát, nói: “Ăn đồ Trung Quốc đi, chắc chắn là anh đói lắm rồi, không ăn cơm thì không no được đâu”.
Phàm là con gái của những gia đình giàu có, từ nhỏ đều đã được gửi ra nước ngoài đào tạo, uống một chút mực Tây. Tô Thích và Ngụy Nhất là hai trong số rất ít con cái nhà quý tộc made in China. Vì vậy, cả hai đều rất thích ăn đồ Trung Quốc.
Tô Thích đáp lại sự quan tâm chu đáo của Ngụy Nhất bằng một nụ cười khen thưởng. Ngụy Nhất không nói câu gì, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng lên.
Tô Thích quả là đang đói mềm người, hỏi Ngụy Nhất có ăn được đồ cay không. Ngụy Nhất nói đồ ăn không cay ăn không ngon. Ông ngoại của Tô Thích là người gốc Hồ Nam, Tô Thích cũng quen ăn đồ cay từ nhỏ. Hai người vừa gõ phách đã hoà nhịp bèn ra khỏi trường, đến một nhà hàng nổi tiếng với các món ăn Hồ Nam, chọn vài món rồi bắt đầu dùng bữa.
Tô Thích mặc dù đang rất đói, ăn uống rất ngon lành nhưng vẫn giữ được dáng vẻ vô cùng nho nhã, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, quả là một người được giáo dục chu đáo.
Không phải ăn cơm ở nhà ăn, Ngụy Nhất cảm thấy vô cùng vui sướng. Nhìn một bàn đầy thức ăn, cô do dự không biết phải ăn món nào trước. Đang chuẩn bị chén một bữa no nê, cô bỗng cảm thấy khát khô cổ họng, liền bê cốc nước nóng lên uống, không ngờ lại bị bỏng, lưỡi cũng phồng rộp cả lên, lại phải lè lè lưỡi ra thổi phì phì cho đỡ rát. Tô Thích vội vàng nâng cằm cô lên, nói như ra lệnh:
“Thè lưỡi ra cho anh xem nào! Có bỏng nặng lắm không?”
Ngụy Nhất được yêu chiều lại đâm ra giật mình, né tránh bàn tay của anh, nói tê cả đầu lưỡi: “Không xao, không xao1.”
Mặt lưỡi bỏng rát, ăn cái gì cũng không thấy ngon nữa, thật uổng phí. Ngụy Nhất mất hết hứng thú, dùng đũa gẩy gẩy vài hạt cơm rồi thôi. Sau đó ngồi yên, hai tay chống cằm, ngắm Tô Thích ăn cơm. Thấy Tô Thích được ăn cay thoả chí đến nỗi mồ hôi đầm đìa, bộ dạng hết sức vui vẻ, Ngụy Nhất thầm rơi lệ tiếc cho sự việc xảy ra ban nãy của mình.
Cũng may mà Tô Thích khôi ngô tuấn tú, ăn cơm mà cứ như đang làm nghệ thuật, vô cùng bắt mắt. Nghĩ thế, tâm trạng Ngụy Nhất mới nhẹ nhõm hơn một chút.
Khi Ngụy Nhất đang chăm chú nhìn ngắm thì điện thoại của Tô Thích bỗng đổ chuông, anh dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Ngụy Nhất một cách lịch sự rồi nghe điện thoại, một loạt câu trả lời “Ừm, được, tớ đang có bạn ở đây, ừm, để tớ hỏi cô ấy xem...” rồi tắt máy.
Ngụy Nhất biết cô chính là nhân vật “bạn” mà anh vừa nhắc tới trong cuộc điện thoại kia, đôi mắt sáng long lanh, chờ đợi anh cất giọng hỏi.
“Tối nay anh đưa em đi chơi nhé, được không?”, Tô Thích nhìn thẳng vào mắt cô và hỏi.
“Đi đâu? Đi với ai?”, Ngụy Nhất hỏi.
“Một vài người bạn của anh. Cũng chỉ là tụ tập cho vui thôi. Được không?”
Ngụy Nhất sao có thể chống đỡ nổi lời thỉnh cầu từ ánh mắt lá răm sáng ngời kia cơ chứ, nhưng cô vẫn chần chừ trong giây lát, lưỡng lự nói: “Ký túc xá mười một giờ đóng cửa rồi”.
“Nhất định anh sẽ đưa em về ký túc xá trước mười một giờ.”
Thấy cô tỏ vẻ đồng ý, Tô Thích rất vui mừng, lập tức gọi điện lại cho người bạn ban nãy, giọng nói không giấu được vẻ phấn khởi.
Tô Thích đi gặp gỡ bạn bè, tại sao lại còn muốn đưa cả mình đi nhỉ? Với trí tuệ như của Ngụy Nhất, cô không thể nghĩ ra nguyên do. Ngụy Nhất muốn hỏi nhưng lại ngại ngần không dám mở miệng, vậy là đành vắt óc, vận dụng hết trí thông minh để tự trả lời: Chắc do thiên thần họ Tô không có thời gian đưa mình về trường, nhưng anh ấy lại có một trái tim nhân từ hiền hậu, luôn không muốn mình bị quẳng ra ngoài những cuộc chơi ấy, nhưng hành động kiểu như qua cầu rút ván, anh ấy tuyệt đối không bao giờ làm, vì vậy đành phải rủ mình cùng đi. Lý giải một cách hợp lý như vậy, nâng cử chỉ, đạo đức của Tô Thích lên một nấc cao hơn, tất cả liền được giải quyết một cách dễ dàng. Mọi thắc mắc trong lòng cũng đều được giải toả.
Ngụy Nhất cứ thầm đắn đo suy nghĩ mãi, suy nghĩ xong rồi lại cảm thấy vô cùng sảng khoái: Bọn họ đều nói mình ngốc, giờ đây xem ra, mình càng lớn lại càng thông minh hơn.
Mọi nghi ngờ đã có lời giải đáp như thế, trong lòng Ngụy Nhất vẫn có chút thất vọng.
Nhưng, với tính cách của một cô bé mới lớn, đối với những vấn đề rắc rối không thể lý giải nổi, Ngụy Nhất cũng tạm thời không để ý tới, hơn nữa, được đi chơi cùng chàng trai mà mình ngưỡng mộ, đó chẳng phải là một việc đáng mơ ước hay sao, vậy là Ngụy Nhất cất giọng hỏi với một khuôn mặt tràn đầy hứng khởi: “Đi đâu chơi vậy?”.
“Chí Tôn. Trước đây chắc em cũng đến đó rồi phải không?”
Chí Tôn là khu vui chơi giải trí nổi tiếng bậc nhất thành phố B, sinh hoạt dưới hình thức câu lạc bộ, kín cổng cao tường, những người có thể ra vào đó phần lớn đều là thuộc gia đình quý tộc. Với tư cách là con gái út trong gia đình có tiếng trong làng thương gia như nhà họ Ngụy, đáng lẽ tuyệt đối không thể thấy lạ lẫm với nơi này được.
Nhưng không ngờ, Ngụy Nhất lại lắc đầu, nói chưa đến đó bao giờ.
“Chị em cũng hay đến đó, thế mà chưa bao giờ đưa em đi cùng sao?”
Ngụy Nhất lại lắc đầu. Cô cúi gằm mặt xuống, thầm xấu hổ vì tầm hiểu biết nông cạn của mình. Tô Thích nghĩ, Ngụy Nhất còn nhỏ, lại đang là sinh viên, chưa có sự va chạm nhiều trong cuộc sống, tính cách và sở thích đều khác biệt với chị gái, vì vậy Ngụy Trích Tiên không đưa em gái đi chơi cùng cũng là chuyện bình thường. Nghĩ vậy, anh bèn nở một nụ cười: “Không sao, anh Tô sẽ đưa em đi”.
Một câu anh Tô khiến khuôn mặt Ngụy Nhất đỏ lựng lên, giống như một chiếc ngọc trắng ngần không tì vết bị ngâm vào nước một nửa, đôi mắt long lanh lấp láy nét ngây thơ, nụ cười không giấu nổi lộ ra bên khoé môi. Khuôn mặt ấy khiến Tô Thích càng nhìn càng thấy rung động mãnh liệt.
Ngụy Nhất quả là cô bé dễ đỏ mặt nhất và khi xấu hổ trông đáng yêu nhất mà Tô Thích từng gặp.
Cách thức trang hoàng của Chí Tôn ngay từ cổng vào đã thể hiện rõ quyền thế và sự giàu sang. Đi xuyên qua dãy hành lang vàng son lộng lẫy, từng chùm đèn thuỷ tinh đang chiếu sáng phía trên đầu giống như nhưng ngôi sao tím lấp lánh, phối hợp hài hoà với ánh sáng phát ra từ lớp kính mờ phía dưới chân. Ở đại sảnh phía xa kia, DJ 2 đang tạo nên những âm thanh hoa lệ mà không chói tai với tiết tấu vừa phải.
Còn có cả mùi hương quyến rũ lôi cuốn phảng phất khắp không gian, bí ẩn mà không tầm thường
Lần đầu tiên Ngụy Nhất đến một nơi như thế này, cô nhút nhát, đầu óc choáng váng bám sát theo sau Tô Thích. Giữa dòng người qua lại, Tô Thích khẽ quay người, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay của cô, cảm giác bàn tay bé nhỏ đang nằm gọn trong tay anh thật mịn màng, mềm mại. Lồng ngực khẽ nhói buốt, anh thầm cười bản thân sao lại ngây ngô như một thiếu niên trước mối tình đầu chớm nở thế được?
Tô Thích cứ nắm tay Ngụy Nhất như vậy, dắt cô bước vào một căn phòng lớn vô cùng sang trọng.
Trong phòng đã có khoảng gần mười người, cả nam lẫn nữ. Các chàng trai đều chưa đến ba mươi tuổi, ai cũng áo khăn là lượt, chải chuốt, các cô gái thì không thể đoán rõ bao nhiêu tuổi nhưng dưới ánh đèn thần bí và kỹ thuật trang điểm tinh tế, cô nào cô nấy ngời ngời vẻ yêu kiều, quốc sắc thiên hương.
Một vài người đang uống rượu và tán chuyện gẫu, số nữa lại vây quanh một bàn quốc tuý của Trung Hoa – mạt chược, đang trong lúc chiến đấu quyết liệt.
Khi Tô Thích và Ngụy Nhất bước vào, ánh mắt của mọi người đều dồn hết về phía cửa, sau đó chuyển sang khuôn mặt của Ngụy Nhất, rồi lại lướt tới đôi tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người. Các anh chàng quần là áo lượt lập tức phá lên cười, gọi hai người bước vào và trêu đùa ầm ĩ, nói chàng trai cương quyết sống đơn thân cuối cùng cũng không chịu nổi sự cô đơn nữa rồi. Ánh mắt của các cô nàng quốc sắc thiên hương lại lướt qua người Ngụy Nhất thêm một lần nữa, ngắm kỹ một lượt từ trên xuống dưới, thấy bộ dạng sinh viên chưa từng trải sự đời, ăn mặc và trang điểm không chau chuốt, đôi giày vải và chiếc quần bò của Ngụy Nhất không thể sánh với vẻ quốc sắc thiên hương của mình, ai nấy đều cười thầm trong bụng, ưỡn ngực tự hào.
“Con mắt của anh Tô quả là có phong cách riêng nhỉ!”, giọng nói như hồn ma không thoát đó lại cất lên từ dưới địa ngục, đập dữ dội vào màng nhĩ của người khác.
Ngụy Nhất ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trâu Tướng Quân đang ngồi vắt chéo chân trong góc phòng, lắc lắc ly rượu trên tay, đôi mắt sắc như mắt diều hâu cứ ngang nhiên nhìn thẳng vào Ngụy Nhất, trắng trợn và không biết kiêng nể ai.
“Hừ” Khuôn mặt Tô Thích lộ rõ vẻ châm biếm, lạnh lùng nói với một chàng trai khác đang có mặt ở đó, “Vĩ, trong điện thoại cậu không nói là có người này ở đây”.
Mọi người đều biết rằng cặp anh em Tô Thích và Trâu Tướng Quân vốn không hợp nhau, mặc dù từ nhỏ chưa xảy ra xung đột gì lớn nhưng hễ cứ gặp mặt là lại xích mích. Những anh chàng quần là áo lượt kia đã sớm quen với cảnh tượng đó.
Anh chàng tên Vĩ ấy nở nụ cười giảng hoà, tiến đến nói: “Đều là anh em cả, đừng để ý thế! Anh em ta khó khăn lắm mới gặp được nhau, trong thời khắc quan trọng này đừng làm khó dễ cho tớ nữa! Hì hì, vốn là một hội chơi mà! Tình cảm có với nhau từ khi còn để chỏm đến giờ, không nên thế! Mọi người, hôm nay là dịp hiếm thấy Tô thiếu gia đưa tiểu mỹ nữ tới, chúng ta đừng khách sáo với cậu ấy, đỏ tình đen bạc, mấy anh em ta làm vài ván cho vui. Này tiểu mỹ nữ, phải xưng hô với em thế nào đây nhỉ?”.
“Em tên là Ngụy Nhất”, Ngụy Nhất thấy nhắc đến mình, vội vàng khom lưng gật đầu, thận trọng trả lời.
Nhìn bộ dạng lễ phép của Ngụy Nhất khi gặp người lớn tuổi hơn, khoé mắt Tô Thích bất giác xuất hiện một nụ cười. Anh xoa xoa đầu cô, nói: “Đây đều là những người bạn từ nhỏ của anh, đừng quá giữ kẽ, cứ thoải mái một chút. Gọi anh ấy là anh Vĩ nhé”.
“Chào anh Vĩ”, Ngụy Nhất lại gật đầu, nói tròn vành rõ tiếng, vô cùng ngoan ngoãn.
Chàng trai tên Vĩ đó có khuôn mặt rất thanh tú, nghe Ngụy Nhất chào như vậy, lập tức mở cờ trong bụng, hai mắt lấp lánh nhìn Ngụy Nhất một lượt từ đầu xuống chân, xuýt xoa nói: “Ôi! Ngoan quá! Tô Thích, cậu kiếm đâu được cô em này vậy, thật vừa ý quá! Thật khiến cho anh em chúng tớ thêm phần vẻ vang! Hôm nay cho tớ mượn đem đi khoe khoang... áaaaa”.
Chưa nói hết câu, lồng ngực của anh chàng này đã lĩnh trọn một cú đấm không nặng cũng chẳng nhẹ của Tô Thích. Vĩ vội vàng đưa tay lên đỡ ngực, mềm giọng: “Đùa chút thôi, đùa chút thôi!”.
“Hứ hứ!”, Trâu Tướng Quân nãy giờ không nói gì, bấy giờ mới nhếch mép cười nhạt một cách khinh miệt. Ngụy Nhất vừa đến nơi đã nhận được một nụ cười chế giễu của Trâu Tướng Quân, trong lòng vô cùng tức giận, mím môi lại hằn học ném cái nhìn về phía anh ta.
Nhìn khuôn mặt bé nhỏ đang bừng bừng tức giận kia, Trâu Tướng Quân bỗng thấy vui vẻ.
...
[1] Dịch giả cố ý dùng từ “không xao” thay cho “không sao” để thể hiện hết dụng ý của tác giả khi miêu tả giọng nói của Nguỵ Nhất lúc đó.
[2] DJ (disc jockey, đôi khi được viết là deejay) là người chọn và chơi thu âm trong buổi tiệc.